Trang chủ Tin tức Nghề Xây Dựng nó thế

Nghề Xây Dựng nó thế

1615
0

Dưới đây là những gì mà một kỹ sư xây dựng kể lại về một ngày làm việc của mình. Có một chút gì đó tâm sự với nghề.

23h48. Gọi khản cổ mà cô chủ nhà không mở cửa. Trước đó là 4 cuộc gọi mang bao đợi chờ mà chẳng thấy hồi âm. Sờ xuống ví còn được 20 nghìn. Chả đủ tiền vào nhà nghỉ luôn. Dự là đêm nay không vào được nhà rồi.

0h17 hôm sau. Không vào được nhà thật. Sờ xuống cái bụng đói meo, toàn thân mồ hôi ướt nhẹp. Mệt. Đói. Lúc này chỉ ước được vào nhà, tắm một cái rồi leo lên giường rồi đánh một giấc tới sáng. Cơ mà mơ vẫn chỉ là mơ thôi.

23h15. Đường Phạm Văn Đồng đêm nay mát thật. Chắc cũng vì cái nắng đầu mùa mà đã gay gắt thế làm cơ thể chưa kịp quen. Gió thổi ào ào qua tán những rặng xà cừ, qua tóc, qua áo, luồn vào người mang đến một cái gì đó lâng lâng khó tả. Cố gắng đi chậm để tận hưởng cái cảm giác lâng lâng ấy, 2 bên đường, đầy rẫy những chị em đang cần giúp đỡ. Chắc hết tiền về quê vẫy vẫy đi nhờ mà đang mệt nên chẳng có lòng mà giúp ai cả. Nhắm mắt hưởng thụ cái không khí ấy, nghĩ về bát cơm nóng ở nhà, nghĩ về cái nhà tắm thân yêu, nghĩ về tiếng cười đùa của bọn trẻ con, ôi chao, cuộc đời sao mà hạnh phúc thế.

23h00. Công việc của ngày hôm nay kết thúc. Chỉ muốn nằm xuống ngủ ngay mà không được. Về nhà đã. Sắp sướng rồi.

22h10. Đu người trên con xe xúc lật lăn lộn trên cung đường mấp mô lầy lội. Tay đu vào cái móc cửa rỉ sét mà cảm tưởng có thể văng ra bất cứ lúc nào, cánh tay mỏi nhừ, bắp tay run lên từng nhịp. Gồng tay lên để giữ thân mình, gân guốc nổi lên, tay lấm lem bẩn thỉu. Chợt có con xe bồn vượt qua, bụi bay tứ tung không còn nhìn thấy gì cả, bỏ mặc thân mình nhưng phải cố rúc đầu vào trong xe. Ngậm mồm, nhắm mắt hết cỡ mà cảm tưởng bụi nó vẫn chui vào người được. Một lúc sau, bụi tan, lấy hơi hít 1 phát thật sâu cái bầu không khí trong lành gấp ngàn lần khi nãy. Mùi bê tông tanh ngòm, mùi đất nồng nồng nóng nóng, mùi mồ hôi quyện vào nhau tạo nên một cái mùi lạ lạ đến khó tả. Mới ngửi thì buồn nôn, quen rồi lại thấy nó thành thân thuộc, đặc trưng của dân công trường ghê gớm. Giơ tay lên, ngửi vào nách mình 1 cái, thấy thơm hẳn.

21h20. Cơn mưa công trường ào ào đến rồi đi. Đang nằm ngủ ngon lành trên đám cỏ thì choàng tỉnh. Mặt bám đầy bụi, bẩn, khô thì chả sao, có nước mưa vào lem ngợm khắp mặt. Vội lấy tay áo lên lau đi, bẩn ở tay áo dính vào luôn, thế là mặt lại càng bẩn.

20h05. Chờ đổ bê tông. Mấy anh em ngồi chém gió với nhau trên trời dưới bể. Chả còn công nhân hay kĩ sư gì hết, chung phận công trường là đủ thân rồi. Chuyện học hành, bài bạc, gia đình rồi đến chuyện gái mú. Ai cũng có vẻ chuyên gia hết. Rõ ràng cảnh khổ công trường đang gắn chặt mọi người lại với nhau.

Nghề Xây Dựng nó thế

19h45. Chuẩn bị đổ bê tông. Kĩ sư đứng, công nhân ngồi, kĩ sư mặc đồ sạch, công nhân mặc đồ dơ…
…Đêm ấy ngủ ngoài đường, đói rét gần chết. Nhưng ngẫm lại so với mấy anh công nhân đang ngoài kia xem ra vẫn sướng hơn. Thế là lại cười đểu cái rồi cho qua cái mệt nhọc. Nghề Xây Dựng khổ thật, trước nghe nhiều rồi, giờ mới được trải nghiệm thật sự. Nó không phải mệt mà là quá mệt. Chắc trước kia chọn nhầm nghề rồi…

…Hồi còn học ở trường Đại học, luôn nói với bọn nhỏ và các thầy cô rằng “ Nếu được chọn một lần nữa, tôi vẫn chọn Xây Dựng ”. Chả phải là lừa dối giả tạo gì đâu nhưng đâm vào con đường này rồi thì có rút lại được đâu, cố mà học cho tốt để mà có cái bằng đi thôi Sau này con mình nhất định không bao giờ cho nó vào Xây Dựng nữa, cái nghề này nó vất vả, khổ và bạc lắm…

….Nhưng. Vẫn công nhận được mấy nghề con người thật thà, chất phác, vui vẻ và thỏa mái như anh xem Xây Dựng đâu. Thế nên vẫn cố làm, cố, cố hết sức, cố đến khi nào vẫn chịu được thì thôi…

…Cố lên anh em ơi…

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây